Lười giao tiếp, ngại nhờ vả, không dám thừa nhận khó khăn, Đấy là những gì mình đang gặp phải.

Mình năm nay 27 tuổi cả mụ (tuổi mà các cụ vẫn hay cộng thêm khoảng thời gian 9 tháng 10 ngày), đang sống và làm việc tại Hà Nội và là một freelancer.

Nghe thì thật mỹ miều và có chút gì tây tây, đấy là những cảm giác đầu tiên, ngày mình còn ngồi mài mông trên công ty được nghe các anh IT kể về freelancer. Có điều các anh ấy quên không nói những đoạn như: tóc 2 tháng không căt, râu không cạo, quần lót 2 ngày không thay, cốc mì 1 tuần không vứt… Mình thì không đến nỗi như vậy, nhưng đầu bù tóc rối, một tủ đồ công sở gấp gọn trong góc mà cả năm không hề động đến, đống giày cao gót cũng được xếp ngăn nắp trên giá và được bọc lên mình một lớp bụi kha khá. Chẳng hiểu từ khi nào từ một đứa điệu đà, váy vóc, nước hoa thơm phức thì giờ đầu tóc như con trai, quần áo toàn đồ Unisex và thêm 3 đôi giày sneaker hàng ngày.

Nói qua về công việc thì mình là một seller, hoa lá cành là vậy nhưng thực ra chỉ là một con bé “bán hàng online”. Có lẽ trong mắt các phụ huynh bán hàng online là một việc gì đấy vô công rồi nghề, chẳng đâu vào đâu, không tổ chức và đôi khi còn không bằng mấy anh chị công nhân nữa. Vì thế mà mình luôn phải giấu diếm đủ thứ khi có cô,dì,chú,bác… hay cô hàng xóm hỏi han công việc thế nào, đặc biệt là lương có cao không, có được đóng bảo hiểm không? Và đương nhiên mình sẽ dặn người thân gia đình từ trước, để bố mẹ trả lời sao cho mình chỉ ngang với trình độ THPT đi làm chân tay không bằng cấp. Vậy đấy, thế vì sao mình lại lười giao tiếp khi là một “seller” nhỉ? Bắt nguồn từ việc ngại ngùng từ công việc, từ sự so sánh giữa bản thân với bạn bè, vì thế mà mình chưa bao giờ dám thừa nhận công việc một cách công khai, chính vì điều này mà mình cảm thấy khó khăn hơn khi giao tiếp với bạn bè, hay hoặc những người xung quanh.

Hơn hết 1 năm gần đây, khi bắt đầu công việc mới, mình luôn làm việc độc lập, và cơ hội tiếp xúc với tập thể dần trở nên vô cùng xa vời hơn nữa. Vậy là công cuộc khép kín bản thân bắt đầu từ đây.
Mọi thứ mình luôn cố gắng làm một cách độc lập, từ hàng hóa, quản lý kho, sale cho đến contents hay mkt. Oh nghe có vẻ đơn giản ấy, nhưng 365 ngày nó dần dà trở thành một thói quen khó bỏ, làm mình thấy thật khó để mở lời và xin sự giúp đỡ từ người khác (mặc dù bản thân luôn cố gắng giúp ai đó nếu họ cần, và thường thì mình khá hiếm những lần từ chối bạn bè). Thực tế thời gian gần đây, nếu không phải do covid thì cũng do bệnh và một loạt quá trình “giậu đổ bìm leo” nên mình đã lâm vào tình trạng khó khăn, chính xác hơn là việc khủng hoảng sức khỏe và công việc. Cả hai thứ đang làm bản thân đình trệ đi rất nhiều. Mặc dù sau khoảng thời gian chối bỏ sự khó khăn của bản thân, mình đã nhìn nhận lại một cách rõ ràng nhất, tìm kiếm nguyên nhân từ khách quan đến chủ quan, nhưng vẫn là “KHÔNG DÁM NHỜ SỰ GIÚP ĐỠ”. Sau khoảng thời gian loay hoay 4 tháng thì mình cạn dòng, đúng vậy “mắc cạn vốn”! Hơn thế nữa, đó là việc mkt trong hệ thống một thành viên vận hành của mình cũng đang gặp rắc rối không kém. Vậy là mình có 2 vấn đề to to ở đây rồi, nhưng không sao, trời xanh sẽ an bài, mình vẫn tự an ủi bản thân như vậy.

Có điều, khoảng thời gian này, khó khăn liên tiếp dồn dập quật ngã mình, nhưng nó cũng làm mình hiểu rõ hơn những điểm yếu, các kĩ năng thiếu sót, dám thừa nhận bản thân và quyết định thay đổi. Việc đầu tiên trong số đó là tập viết lách, viết xuống những điều yếu kém về bản thân và hi vọng nhận được sự giúp đỡ từ những anh chị, bạn bè xung quanh. Mình rất mong được cải thiện một kĩ năng, đấy là khả năng kết nối, giao tiếp với mọi người. Bản thân mình hiện tại có lẽ không có nhiều giá trị, nhưng mình có một sự chân thành, mong muốn được kết bạn nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn từ các anh chị, các bạn và một niềm hi vọng mọi người có thể giúp em vượt qua giai đoạn tiêu cực này…!! Cảm ơn anh chị và các bạn đã đọc bài tập viết này ạ!
#vlmn_trainghiem
#vlmn_hoctap