Mẹ ơi, mẹ à.

Bao tháng ngày mẹ lầm lũi vì con. Bài viết này con xin tặng riêng cho mẹ.

Mẹ là áo ấm mùa đông,
Mẹ là cô tấm nấu cơm, quét nhà,
Mẹ là cô giáo dịu hiền,
Mẹ là người giúp việc không công,
Mẹ là mái nhà che cho con vượt qua phong ba,
Mẹ là chỗ víu những ngày đầu con tập đi,
Mẹ là người dạy con tiếng nói, dạy bằng tiếng à, ơi vỗ về,
Mẹ là chiếc túi, ôm hết nỗi lòng vì con,
Mẹ là đầu bếp, sớm tối, cá kho tộ, tôm rim nước cốt dừa thơm ngon,
Mẹ là chiếc đồng hồ, vội vã, thúc giục con nhanh nhanh khỏi trễ,
Mẹ là ánh sáng dẫn lối cho con,
Mẹ là thám tử, biết mọi chuyện mà con chẳng nói, chẳng kể,
Mẹ là cô dự báo thời tiết, bắt con mang áo, mang ô,
Mẹ là cái quạt thổi gió những ngày hè,
Mẹ là ngân hàng tiền như nước, mỗi khi con xin tiền đóng học phí mẹ chẳng than câu nào. Dù con biết rằng, có thể mẹ phải chạy ngược chạy xuối, ngủ ít hơn, vất hơn, thức khuya hơn,

Mẹ là cả thế giới của con.

Mẹ giống như cây kem, cái bánh, cái kẹo rất ngọt, rất đẹp và nhẹ nhàng. Nhưng có một điều mẹ khác rất nhiều, tình thương yêu, mẹ trao cho con chẳng thể nào hết.

Dù ở đâu, dù thế giới của con có rộng, có vui nhường nào, con có thể vui đùa, quên mất sự tồn tại của mẹ. Nhưng, sao mẹ vẫn ở đó chờ con, vẫn mong nhớ về con, yêu thương, nâng niu con như những ngày đầu con cất tiếng khóc để chào cuộc đời này.

Những nỗi buồn, những giọt nước mắt mẹ vội lau, những lần khóc trộm để con khỏi bận tâm.
Nếu không có con trên cõi đời này, có lẽ mẹ chẳng phải vất vả nhiều đến vậy, những vết nhăn chẳng hằn nhiều trên gương mặt hiền hậu của mẹ như bây giờ.

Mẹ lớn lên trong khốn khó, thiếu thốn mà sao mẹ lại cố gắng để con có cuộc sống đủ đầy. Mẹ ngủ chẳng đủ giấc, cơm ăn chẳng ngon do mệt mỏi mà mẹ lại bảo con phải ngủ thật sớm, ăn thật nhiều. Có phải quá lạ, khi mẹ toàn nhận phần ít, chịu phần thiệt về mình hay không?

Mẹ bảo có gì khó cứ nói với mẹ mà sao mẹ giấu con chuyện mẹ phiền lòng, có phải mẹ xấu quá hay không?

Nay mẹ đã tóc bạc đầu, mà nỗi lo cho con chẳng bớt phần nào, vì mẹ vốn biết đời. Nếu con muốn gì, con phải trả giá như thế, thậm chí hơn vậy. Lại là đời, vì đời mà con chịu thiệt, chịu khó, mẹ lại thêm lo. Thôi thì con chẳng biết sao, mẹ ơi bớt lo cho con để dành thời gian chăm sóc cho mình.
Mẹ ơi, mẹ nhớ thương mình. Lo con, lo cho gia đình đã quá nhiều rồi.
(Bài này mình viết riêng tặng 2 người mẹ của mình. Tặng cả những người đang, sẽ làm mẹ. Nếu có thể thì mình xin tặng cả nhũng người con. Bởi mẹ của chúng ta thật tuyệt vời)
#Xù